[Dịch] Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 2 : Đồng Quy Vu Tẫn

Người đăng: bachthao82

.
Chương 2 : Đồng Quy Vu Tẫn Mùng chín tháng chín, gió thu thổi nhè nhẹ, trời xanh bầu trời trong xanh.... Hôm nay không chỉ là ngày lễ cổ truyền của dân tộc Trung Hoa mà con là hôn lễ giữa hai gia tộc cự phách nổi tiếng không chỉ trong nước mà còn trên toàn thế giới. Thiên kim của Lăng gia Lăng Tuyết Nhi cùng đại thiếu gia của Hoàng gia Hoàng Gia Vân hôm nay hướng về toàn thế giới tổ chức hôn lễ. Nơi tổ chức chính là biệt thự của Đông Hải Hoàng gia. Một tháng trước đó, Hoàng gia đã cho người tu sửa lại toàn bộ biệt thự khiến cho nơi này trở nên trang hoàng như biệt viện trong hoàng cung, đẹp như một bức tranh tráng lệ. Nửa tháng trước, các danh gia vọng tộc khắp nơi trên thế giới đều kéo nhau tới. Bọn họ như sợ mật cơ hội tham dự buổi hôn lễ, mất đi cơ hội cực lớn để giao du với các đại gia khắp thế giới. Những ngày gần đây, chủ nhân chính thức của hai nhà còn chưa hiện diện thì trong biệt thự của Hoàng gia đã đầy ắp người. Trên bầu trời trong xanh, vô số cánh hoa theo gió bay phấp phới biến cả ngôi biệt thự trở thành một thiên đường của những cánh hoa hồng. Trên bầu trời lúc này vang ầm tiếng trực thăng. Từ xa xa, người ta có thể nhìn thấy hai đội trực thăng mang theo khí thế bức người, trong tiếng ầm ầm đến ù cả tai đang chậm rãi bay tới. Mười tám trực thăng chia làm hai bên bao bọc lấy một chiếc vào giữa, vừa bay vừa rải những cánh hoa đầy màu sắc. Với việc liên tục rải những cánh hoa đó, từ xa xa người ta có cảm giác như những chiếc trực thăng này đang bay trên một vầng hoa ngũ sắc! Một đội hình như vậy, chỉ có thể dùng hai từ “kinh khủng” mới có thể hình dung ra nổi. Đó chính là đội ngũ đưa dâu của Lăng gia Trên thế giới lúc này vẫn đang là kỷ nguyên từng hàng xe nối đuôi nhau để đưa dâu. Lăng gia lần này dùng trực thăng để đưa dâu, có thể nói là lần đầu tiên trên thế giới. Một đội ngủ trực thăng cực kỳ tráng lệ khiến cho hôn lễ càng thêm đầy màu sắc. Ở dưới mặt đất, tiếng pháo đón mừng vang lên ầm trời. Trong tiếng vỗ tay chào mừng của từng đôi nam thanh nữ tú, từng người từng người bước xuống trực thăng. Đúng lúc này, tầm nhìn của mọi người đột nhiên bị che phủ bởi rất nhiều cánh hoa hồng. Ai náy cũng đều cố đưa mắt ra để theo dõi nhưng cũng chỉ nhìn thấy một màu hồng đỏ thắm của những cánh hoa. Mùi hoa hồng thơm ngát đón gió thu tỏa ra khắp nơi trong biệt thự khiến cho cả biệt thự lúc này vừa được phủ trong một màu đỏ thắm , vừa tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Một nữ tử rất trẻ toàn thân mặc một màu trắng tinh khiết, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười hanh phúc, phong thái nhẹ nhàng, như Nghiễm Hàn tiên tử bước lên trên những cánh hoa hồng bay khắp bầu trời chậm rãi bước xuống. Đó chính là tân nương tử hôm nay, Lăng gia đại tiểu thư, Lăng Tuyết Nhi. Kỳ cảnh tráng lệ này khiến cho gần như tất cả mọi người có mặt đều mở to mắt nhìn. Đặc biệt khi giai nhân từ trực thăn bước xuống thì đã khiến cho rất nhiều người khi nhìn lại mình đều cảm thấy xấu hổ. Nhìn nàng chầm chậm bước tới, mọi người đều bất giác né sang một bên. Trong biển hoa hồng khắp trời đó, một nam tử thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn mặc bộ tây phục màu đen đang đứng yên. Đó chính là tân lang của ngày hôm nay, Hoàng gia đại thiếu gia Hoàng Gia Vân. Những người tận mắt chứng kiến cảnh này, không ai có thể không tự nhủ trong lòng thầm khen một tiếng : thật đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ. Trong lòng hoàng Gia Vân lúc này thật sự rất hưng phấn. Không có ai hiểu rõ hơn hắn về ý nghĩa trong đại của hôn ễ này như thế nào! Chỉ cần qua buổi hôn lễ này thì sau này, một câu nói của Hoàng Gia Vân, dù là đối với toàn thế giới cũng trở nên rất có trọng lượng! Hơn nữa Lăng Tuyết Nhi lại chính là nữ nhân mà hắn ngày đêm mộng tưởng. Ngày hôm nay chính là ngày mà mỹ nhân rơi vào trong lòng của hắn. Bất kể đám huynh đệ đang đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt ghen tuông cùng sắc mặt phức tạp thì chỉ cần qua ngày hôm nay, bọn chúng đều phải nhìn sắc mặt của hắn mà hành sự. Hiện tại không cân phải hao tốn tâm tư vì bọn chúng! Với địa vị của mình bây giờ thì dù thiên lôi đánh xuống cũng không có chút rung chuyển. Mang theo suy nghĩ đó, Hoàng Gia Vân mang theo nụ cười sảng khoái, tiến lên phía trước nghênh đón lấy giai nhân. Y như những ngôi sao bao quanh mặt trăng, mọi người ai nấy cũng đều tiền hô hậu ủng đưa tân lang tân nương về hướng đại sảnh của biệt thự - Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Lăng Thiên Hôn lễ được tiến hành theo đúng tập tục truyền thống của Trung Quốc, long trọng chúc mừng. Vào đúng thời khắc mọi người đang không ngừng chúc phúc thì đột nhiên, một thanh âm vang lên: “Đại hỉ của Tuyết Nhi muội muội, vi huynh không quản đường xa tới đây để tặng cho Tuyết Nhi muội muội một món quà nhỏ!” Thanh âm rất rõ ràng, không nhanh không chậm, không hề mang theo chút tư vị tình cảm nào, giống hêt như đang nói chuyện một cách rất bình thường. Lăng Tuyết Nhi lúc này đang bái dường, toàn thân run lên kịch liệt! Trên khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này trong chớp mắt hiện ra thần sắc kinh hoảng, trong ánh mắt lộ ra nỗi sợ hãi cùng sự xấu hổ khủng khiếp Mọi người trong Lăng gia ai nấy đều biến sắc! Bọn họ đều nhận ra giọng nói này phát ra từ ai! thanh âm này đã rời khỏi bọn họ đã tám năm. Không thể ngờ vào ngày trọng yếu như hôm nay lại đột nhiên xuất hiện. Đám người trong Lăng gia không phải là ngu ngốc. việc xảy ra năm đó cơ hồ như ai cũng biết đó chính là một âm mưu. Một nữ nhân, một âm mưu thâm độc đã hủy đi tiền đồ của một thiên tài trăm năm khó gặp của bàng hệ Lăng gia! Sau khi xảy ra sự việc, đặc biệt mấy vị trưởng lão của Lăng gia khi nghĩ lại, người thì tiếc nuối, người thì phẫn nộ, người thì có cảm giác như đã trút được một gánh nặng...... Mọi người ai nấy đều quay người nhìn về hướng cửa chính Dưới ánh mặt mọi người, một bạch y thanh niên bình tĩnh tiến vào. Người thanh niên này thân hình cao lớn, sắc mặt bình tĩnh, miệng khẽ mỉm cười, toàn thân mang theo một khí chất rất kỳ dị. Có thể nói người này mang theo một phong thái rất tự nhiên, nhẹ nhàng. Hoàng Gia Vân như cảm thấy một mối nguy hiểm nào đó, cảnh giác nhìn bạch y nhân hỏi: “Ngươi là ai?” Nói xong hắn đưa mắt nhìn Lăng Tuyết Nhi. Lăng Thiên làm sao mà không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, mìm cười nói: “Không cần phải khẩn trương, Hoàng đại thiếu gia, ta không phải là tình địch của ngươi. ta là ca ca của Tuyết Nhi, ta tên Lăng Thiên.” hoàng Gia Vân thở phào nhẹ nhõm, mồm mép cũng trở nên linh hoạt hơn : “Thì ra là đại cửu ca. Đại cửu ca sao không cùng các vị thúc bá cùng tới đây mà lại tới một mình thế?” Trong thâm tâm hắn thầm kêu quái lạ. Lăng Tuyết Nhi từ khi nào mà lại có thêm một vị đại ca thế này? Bản thân mình sao lại không biết? bất quá trong lòng hắn lại tự an ủi mình : Chỉ cần không phải là nam nhân của Lăng Tuyết Nhi thì không cần phải quá lo lắng làm gì. Lăng gia đại trưởng lão Lăng Kính bước lên phía trước, khuôn mặt như đanh lại, hét lớn: “Lăng Thiên, có việc gì để sau hãy nói. Nơi này không phải là ngươi giương oai ở đây!” Lăng Kính thật không hổ là một lão hồ ly. Khi thấy Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện ở đây, lão như cảm nhân được một không khí bất bình thường gì đó. Lăng Thiên cười cười đưa ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Kính: “ha ha ha, Lăng Thiên ta trở nên giương oai từ khi nào? Có phải là từ sau khi ta cưỡng gian nàng ta đúng không? À?” Khuôn mặt Lăng Thiên dù đang mỉm cười, giọng nói rất thản nhiên nhưng lời lẽ nói ra thì lại vô cùng cay độc. Câu nói vừa được thốt ra thì không khí trong đại sảnh tức thì thay đổi! Mọi người bàn tán xôn xao. Người thanh niên này rốt cục là ai lại ngang nhiên một thân một mình tới làm náo loạn hôn lễ của hai gia tộc cự phách! Không lẽ đằng sau lưng hắn có một thế lực lớn nào đó hậu thuẫn? Mọi người ai nấy đều thầm suy đoán trong đầu . Sắc mặt của Lăng Kính trở nên trầm trọng. Hắn biết rất rõ đứa cháu ngoại của mình cực kỳ thông minh, từ trước tới giờ chưa bao giờ làm chuyện ác nào. Nhưng hôm nay hắn đã hiện thân ở đây thì sự tình chắc chắn không tốt, chỉ có điều không biết hắn đang tính làm gì. Hiện tại lão chỉ còn có cách thầm bố trí nhằm có thể làm giảm rủi ro tới mức thấp nhất có thể. Hai tay Lăng Kình chắp phái sau khẽ vẫy, một Lăng gia tử đệ hiểu ý tức thì bước ra ngoài. Một thanh niên mặc bộ tây phục màu đen cười hắc hắc bước lên, cất giọng bán nam bán nữ nói: “Ta còn tưởng ai, thì là là thiên lý mã của Lăng gia nhà ta. ta nói tiểu Lăng Thiên nghe, ngươi hôm nay uống lộn thuốc rồi sao?” Lăng Thiên khẽ cười nói: “Oh, thì ra là Lăng Siêu đại ca, đã lâu không gặp. Năm năm không gặp, mối thâm tình sâu nặng của Lăng Siêu đại ca đối với ta khiến ta ngày ngày đều không thể quên” Lăng Siêu này chính là người sau khi Lăng Thiên bị phế võ công đã sỉ nhục hắn nhiều nhất. Lăng Siêu cười lớn nói: “Phải không, ha ha. ta đối với đệ đệ cũng không có ngày nào quên. Ta hiện đang nghĩ có phải đệ đệ hôm nay đói quá nên đang tìm lấy một chỗ nào đó để thỏa mãn cái bụng của mình đúng không” Khuôn mặt Lăng Siêu ra vẻ trầm tư, nhíu mày suy nghĩ. “Ha ha ha, đại ca an tâm. Lăng Thiên đệ đệ dù không có cái gì ăn cũng không đói tới mức vậy đâu. Ngoài đường hoa cỏ khắp nơi, Thiên đệ đệ không biết đã ăn bao nhiêu lần rồi” Lại một thanh âm bán nam bán nữ nữa vang lên. Một thành niên người nho nhỏ đằng sau Lăng Siêu đang lắc lắc cái đầu nói. “Một lũ ngu ngốc!” Lăng Kính chửi thầm trong lòng. Lăng Thiên hôm nay dám đơn thân xuất hiện trước mặt mọi người thì đương nhiên là đã sắp xếp thỏa đáng để báo thù. Với trí tuệ của Lăng Thiên thì mọi người có mặt ở đây đều đang rất nguy hiểm. đã vậy hai tên ngu ngốc kia lại còn thổi gió vào lửa khiến lửa càng bùng lên. Lăng Tuyết Nhi bước lên phía trước, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện nét thê lương nói: “Thiên ca, sự việc năm đó là muội muội có lỗi với huynh. Nhưng sự tình cũng đã trôi qua nhiều năm rồi. Hôm nay là ngày đại kỉ của tiểu muội, không biết Thiên ca có thể ngồi xuống uống một ly rượu mừng được không?” Lăng Thiên cười ha ha, nhẹ nhàng nói: “Tuyết Nhi muội muội quá nặng lời. Sự việc năm xưa ta đã sớm quên mất rồi. Hôm nay tới đây, trong lòng Lăng Thiên ta có một việc rất là hối hận, không nói không được” Lăng Tuyết Nhi hỏi: “Không biết Lăng Thiên ca ca còn việc gì mà không thể từ bỏ? Nếu như tiểu muội có thể giúp thì nhất định sẽ nghĩa bất dung từ” Lăng Tuyết Nhi còn lâu mới ngu ngốc như hai vị ca ca kia. Khi nhìn thấy Lăng Thiên xuất hiện, trong lòng nàng đã cảm thấy không ổn nên vội mềm mỏng, hy vọng có thể an bày được cục diện hôm nay rồi tính. Ánh mắt Lăng Thiên trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt ôn nhu cũng trở nên hung ác, chầm chậm nói: “Con đường hoàng tuyền vốn là ta đã muốn đi từ rất lâu nhưng cho tới giờ vẫn chưa thực hiện được.....” Lăng Siêu chen miệng vào nói: “Ngươi hưởng thụ vẫn chưa đủ đương nhiên là vẫn chưa muốn từ bỏ rồi” Lăng Thiên không để ý tới hắn, nói tiếp: “....hôm nay ta muốn đi con đường đó . Nhưng ta rất không cam tâm” Lăng Kính cảm thấy không ổn: “Ngươi không cam tâm cái gì?” Lăng Thiên cười lớn, trong tiếng cười đầy vẻ khoái trá: “Ta không cam tâm. Con đường này nhất định phải có các ngươi đi cùng để bồi tiếp ta! Ha ha ha....” Hoàng gia gia chủ Hoàng Chấn Sanh kinh hãi, trong nháy mắt đoán ra thủ đoạn của Lăng Thiên: “Thuốc nổ?” Lăng Thiên đưa ánh mắt tán thưởng nhìn lão khen: “Không hổ danh là Hoàng gia gia chủ, phản ứng quả nhiên rất nhanh nhẹn.” Lăng Kính hét lớn: “Mau giữ lấy hắn, không được để cho hắn kích hoạt thuốc nổ” Miệng lão thì hét lớn nhưng cả người tức thì lao ra ngoài. Trong lòng lão hiểu rõ dù cho bây giờ có bắt được Lăng Thiên thì cũng đã quá muộn. Chẳng thà mình sớm chạy trước một bước thì may ra còn có mấy phần giữ mạng. Lăng Thiên ngưỡng mặt lên trời cười một cách điên cuồng: “Muộn rồi, ha ha ha, quá muộn rồi! Nếu như một khắc trước các ngươi bắt đầu chạy thì có lẽ còn cứu được cái mạng nhỏ nhoi. Còn hiện tại, ha ha ha ha....” Trong tiếng cười điên cuồng, một tiếng nổ cực lớn vang lên. Khắp nơi trong biệt thự không ngừng vang lên tiếng nổ cực lớn. Bên trong lẫn bên ngoài, mặt đất dưới chân mọi người đều rung chuyển khiến ai nấy cũng đều nghiêng ngả. Phòng ốc biệt thự liên tục đổ xuống. Trong tiếng nổ vang lên không dứt kia, tiếng kêu thảm khóc cũng không ngừng vang lên. Những chiếc trực thăng từng cái cũng đều nổ tung. Cảnh tượng bây giờ y như cả thế giới gần tới hồi kết thúc. Lăng Thiên sớm đã không còn đứng nổi, ngồi dưới đất nhìn mọi người đang kinh hoàng trốn chui trốn nhủi khắp nơi, khoái trá cười lớn: “Không cần trốn. Hiệu quả thuốc nổ lần này dù không thể so sánh với hai quả bom nguyên tử của nước Mỹ nhưng chắc cũng không kém bao nhiêu đâu. Ha ha ha....” Khuôn mặt anh tuấn của Lăng Siêu trở nên hung ác, trên tay xuất hiện một thanh đoản đao. Hắn gầm lên nói: “Lăng Thiên, muốn chết thì ngươi cũng phải đi trước đi!” Đoản đao cũng theo đó mà đâm tới. Lăng Thiên không hề tránh né để đoản đao đâm thẳng vào ngực của mình. Máu tươi từ miệng phun ra nhưng lúc này chỉ có một tràng cười điên cuồng vang lên...... Một tiếng nổ cực lớn vang lên. Theo tiếng nổ đó, đất đá phía dưới cũng bị hất tung lên. Toàn bộ biệt thự của Hoàng gia tại Đông Hải dài cả mấy dặm trong chớp mắt biến mất tung tích để lại nơi này một cái hố thật lớn! Từ xa xa, những ngọn đê chắn biển hoàn toàn bị đánh tan, nước biển theo đó tràn vào bên trong. Kể từ ngày hôm nay, Đông Hải lại được mở rộng ra thêm một chút..... Ở nơi xa cách đó mười mấy dặm, trên một ngọn núi, một hắc y thiếu nữ đứng yên thật lâu, trên khuôn mặt còn ngấn lệ. Hồi lâu sau, thiếu nữ cắm xuống đất ba nén hương, cúi lạy một lạy rồi nói: “Thiên ca, chúc huynh hãy lên đường bình an!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang